Trên văn đàn, thỉnh thoảng tôi lại bắt gặp đâu đó những vần thơ mà câu chữ mang âm hưởng ngôn ngữ địa phương. Nhưng lần này lại khác, tác giả không chỉ trau chuốt ngôn từ mà việc sử dụng cách biến âm có hệ thống cùng cách chọn lọc ngôn từ sử dụng trong đời sống sinh hoạt hằng ngày đã được vận dụng vào bài thơ vừa điêu luyện lại vừa tự nhiên đến lạ.
Bài thơ “Răng mi nỏ đến” là tiếng lòng của nhóm bạn gửi đến một trong những thành viên đã từng gắn bó từ thời thơ ấu. Việc vận dụng biện pháp so sánh khi đưa trò chơi trốn tìm hồi bé để ví việc “trốn gặp lại nhóm bạn” khi trưởng thành khiến người đọc vừa bật cười nhưng lại mang một nỗi buồn rưng rưng, có khi nào mình cũng vì nỗi lo cơm áo gạo tiền và bận bịu công việc mà không còn những cuộc gặp gỡ, trò chuyện như còn thuở bé:
Tau về rồi mi đưng ở chộ mô
Mi giả lừa răng tau tìm nỏ thấy
Mi trốn tau như đánh đùng đó hậy
Ra đi tề…tau nỏ thấy mi mô
Tau biết mi dừ đạ có ô tô
Nỏ còn chựm như cợi tru bò mô nạ
Hay mi thấy dừ tau nỏ hợp cạ
Chơi trốn tìm vô tội vạ rứa răng
Răng dừ mi nói chuyện nỏ trắc bằng
Nỏ muốn gặp đừng lừa tau ra rứa
Đừng chơi trò bịt mắt bắt dê rứa nựa
Vì cấy chi cứ lật bài ngữa ra mồ
Mi lừa tau như chầu nớ nhảy cò
Dừ chộ ni hồi nựa thì chộ nớ
Mi mần như tau cần mi lắm rứa
Tau chỉ cần cái thủa tuổi đi tru
Vì cấy chi mi cứ nói thật đi mồ
Đừng lừa tau bằng những hẹn hò giả dối
Tau mới về… Mấy thằng tê cụng đạ tới
Chỉ cấy mặt mi là lại bắt choa chờ
Choa bây dừ đang ôn lại tuổi thơ
Rủ chắc về vô cấy mùa thịt chuột
Cấy món ni mọi chầu thi chắc nuốt
Còn bựa rày có nuốt nổi nựa không
Thiếu mấy o vì họ bận theo chồng
Dúng như mi …vợ nỏ cho đi cụng chịu
Cụng có thể là mi rành bận bịu
Lo đồng tiền mà quên cíu cấy thanh xuân
Choa tập trung năm chỉ có đôi lần
Rứa mà mi dần dần càng cách biệt
Những kỷ niệm của mi mà mần răng mi nỏ tiếc
Tau chịu rồi… Nỏ biết nói chi hơn.
Món thịt chuột đồng đang dậy mùi, bạn bè đang chờ bên mâm cỗ… nhưng giờ đây, trong trò chơi trốn tìm, bạn đã không còn tìm ra được tôi trốn ở chỗ nọ chỗ tê nữa rồi…
Thơ: Nguyễn Tuấn Thanh
Bình: Thái An